Ngủ đi bạn cho cõi lòng ngơi nghỉ
Ngày thức rồi đêm còn thức nữa sao
Mình phải biết thương mình một chút
Để mai còn có sức vươn lên.
Ngủ đi bạn cho cõi lòng ngơi nghỉ
Ngày thức rồi đêm còn thức nữa sao
Mình phải biết thương mình một chút
Để mai còn có sức vươn lên.
Nay về tìm lại hương xưa
Nữa đời khôn dại phồn hoa xứ người
Nay về chuộc lại nụ cười
Hiền ngoan như thuở ta mười mấy thôi.
Anh chẳng thể gọi em " người yêu cũ"
Bởi xưa mình chưa dám ngỏ lời yêu
Anh chẳng thể gọi em " người thương cũ"
Bởi tình ta... chưa hề nhạt phai mầu.
Anh chẳng biết nói về em sao nữa
Bởi đôi ta chẳng thể chỉ người quen
Cho dù có cách xa muôn vạn dặm
Vẫn nhớ nhau khi con phố lên đèn...
Anh chẳng thể gọi em ... như bè bạn
Đảu chỉ là mình đã thân thiết từ lâu
Bởi anh giấu hình em nơi trái ngực
Để được yêu em tựa thuở ban đầu.
Anh chẳng thể gọi em câu tha thiết
Bởi ta nay cách biệt chẳng chung đường
Nhưng em sẽ ở trong tim anh mãi
Vẫn dịu dàng và say đắm... yêu thương...
Anh biết gọi em sao cho thỏa
Bởi trong lòng còn in đậm tơ vương
Anh chợt hiểu mình vẫn còn mang nợ
Một nụ hôn chưa kịp ghé môi hường...
Anh vẫn muốn yêu em thêm lần nữa
Nhưng sợ tan đi giấc mộng vô thường
Nên lặng lẽ đứng bên đời em vậy
Trăm ngàn lần anh nợ chữ " Yêu em".
Anh vẫn biết tình đôi ta không trọn
Tiếng yêu xưa xin giữ lại riêng mình
Cho dẫu chẳng bên em thêm lần nữa
Xin một lần gọi " người cũ từng thương".
Phương xa đó giờ này em vẫn ngũ
Nghĩ cũng lạ ̣ thật, vui thì cười, buồn thì khóc, bực thì la hét nhưng khi gặp một nổi đau nào đó thì lại câm nín, lại chôn chặt nó dưới đáy lòng, cất ở một nơi nào đó mà không thể tìm thấy và không muốn ai chạm đến nó. Người ta nói, muốn rũ bỏ điều gì thì sẽ cố tìm cách để quên nó, vậy đã mấy ai trên đời thực sự biết định nghĩa quên phải không Người ? Cứ vờ như không có, vờ như đã mất hay tảng lờ cả ý nghĩ nhỏ nhoi nhất – chỉ vô ích nếu nhớ rồi mà lại phải quên.