Thứ Ba, 25 tháng 12, 2007

Có thể ngày mai em sẽ quên tôi

Viết cho 0,01% của cuộc đời tôi và viết cho chính nỗi buồn thoáng lên trong đêm vắng.
Viết cho những kiêu hãnh giờ đây đã trở nên quen lạ, viết cả cho những đợi chờ đã trở thành cũ kỹ. Viết cho những gì là "không thể " và " có thể" của cuộc đời tôi. Và viết cho những trái tim còn biết yêu thương. Viết cho chính nỗi buồn của mình bởi có thể một ngày nào tôi sẽ không còn viết được nữa.


Không thể cuốn trôi đi Sa mạc
Cũng chẳng thể khô cạn một dòng sông
Trời đang khóc thân dã tràng xe cát
Và lệ đã khô cho một nổi buồn.
Không thể vơi đi một nổi nhớ
Và chẳng thể xóa hết một tình yêu
Địa Ngục - Thiên Đàng chỉ là một nơi "trốn"
Một con người với những nổi đau.
Không thể quên đi những con đường
Và đâu đó những quán cafe vắng
Không thể chỉ còn là góc tối
Góc tối cô đơn chơ vơ chiếc ghế ngồi.
Không thể được yêu và cũng chẳng thể quên
Mãi "không thể" ly cafe vẫn đắng
Không thể yêu ai và cũng chẳng còn được nhớ
"Không thể" là em và cũng chẳng là tôi.
Cũng có thể nếu Đại Dương gào thét
Cuốn trôi đi sa mac nhớ yêu
Có thể sẽ khô cạn nước nguồn
Và sông kia sẽ chỉ là quá khứ.
Có thể rồi mai em sẽ quên tôi
và con sông trôi trên miền ký ức
Yêu thương kia chỉ còn là kỷ niệm
Sa mạc tôi chìm dưới đáy Đại Dương.
Có thể lắm cuối con đường quen lạ
Đợi tôi kia cũng sẽ một mái nhà
Trong trẻo vang tiếng cười hạnh phúc
Đợi tôi về ấm những chiều đông.
Có thể ... không thể ...và có thể...
Có thể ngày mai... mãi vẫn ngày mai....