Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

1h 14.11.09

Nghĩ cũng lạ ̣ thật, vui thì cười, buồn thì khóc, bực thì la hét nhưng khi gặp một nổi đau nào đó thì lại câm nín, lại chôn chặt nó dưới đáy lòng, cất ở một nơi nào đó mà không thể tìm thấy và không muốn ai chạm đến nó. Người ta nói, muốn rũ bỏ điều gì thì sẽ cố tìm cách để quên nó, vậy đã mấy ai trên đời thực sự biết định nghĩa quên phải không Người ? Cứ vờ như không có, vờ như đã mất hay tảng lờ cả ý nghĩ nhỏ nhoi nhất – chỉ vô ích nếu nhớ rồi mà lại phải quên.

Ta lặng đi
chỉ có thể là nỗi nhớ, nhớ người, nhớ tình, nhớ cả những buồn vui. Phải chi nỗi nhớ bị kẹt cứng đâu đó trong tiềm thức, có phải như vậy thì ta sẽ quên được tất cả phải không Người . Nhưng nơi này không phải nơi tận cùng của thế giới và dưới những bậc thềm kia biết đâu lại đặt lại dấu chân của những nổi đau đã qua, Người biết không, những gì đã qua không thể một ngày mà tan biến được và cũng có thể sẽ không bao giờ tan biến.