
Ta lặng đi chỉ có thể là nỗi nhớ, nhớ người, nhớ tình, nhớ cả những buồn vui. Phải chi nỗi nhớ bị kẹt cứng đâu đó trong tiềm thức, có phải như vậy thì ta sẽ quên được tất cả phải không Người . Nhưng nơi này không phải nơi tận cùng của thế giới và dưới những bậc thềm kia biết đâu lại đặt lại dấu chân của những nổi đau đã qua, Người biết không, những gì đã qua không thể một ngày mà tan biến được và cũng có thể sẽ không bao giờ tan biến.